Truyện yêu thầm chap 1-15. Số lượt xem: 22. Ngày tạo: 2 năm trước - Cập nhật lần cuối 1 tháng trước Yêu Thầm phần 6-7-8 - Truyện Ngôn Tình Trung Quốc - Truyện Ngôn Tình Ngắn hay, đáng yêu. Vợ chồng [FLIPPED] Tôi Đã Đổ Cậu Ấy Từ Cái Nhìn Đầu Tiên 28-08-2021 - Vụng trộm không thể giấu chap 7 - Tang Trĩ Tổng hợp bộ hình ảnh anime tình yêu đẹp, ảnh anime tình yêu dễ thương, lãng mạn và ngọt ngào nhất hiện nay. Đây là bộ ảnh anime về chủ để tình yêu đang được. Topshare.vn. - Chậc, nói chung là cả hai, nhân tiện đi đây đi đó cho khuây khỏa tí ấy mà. Mày cũng biết dạo này tao khó khăn, mấy khi có dịp đi chơi không tốn tiền vầy. Hề hề - Mẹ kiếp, mai tao tống cổ mày về! Ở chi hai thằng tốn kém! - Mình nghiến răng. - Đù, đừng làm vậy! Mày ở một mình thì cũng phải thuê phòng, tao nằm ké chút có mất mát gì đâu. Yêu Thầm (Full) Chap 2. Chap 3. Chap 4. Chap 5. Chap 6. Chap 7. Chap 8. Chap 9. Chap 10. Chap 11. Chap 12 (End) Content Guidelines. Report this story. You may also like. My Boyfriend's Sister (PART TWO) 31 parts Complete . 31 parts. Complete (Continuation of book one) Jennifer and Leah have moved on with their lives apart from one another The workes of Lucius Annæus Seneca, both morrall and naturall Containing, 1. His bookes of benefites. 2. His epistles. 3. His booke of prouidence. 4. Three bookes of anger. 5. Two bookes of clemencie. 6. His booke of a blessed life. 7. His booke of the tranquilitie of the minde. 8. His booke of the constancie of a wiseman. 9. His booke of the Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Bởi vì đại học A ở ngoài thị trấn. Sau khi Mã Gia Kỳ vào đại học, Đinh Trình Hâm chỉ có thể giữ liên lạc với anh qua điện thoại và tin nhắn, hai người thỉnh thoảng sẽ nấu cháo điện thoại. Cậu đã nghĩ đến một trăm tình huống sau khi gặp lại Mã Gia Kỳ. Chỉ duy nhất không ngờ rằng bọn họ lại lỡ lần hẹn đó. ———— Năm tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng như những học sinh khác, Đinh Trình Hâm chuyên tâm ôn luyện cho kỳ thi, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, đến nỗi cậu cũng không biết điện thoại rơi ở đâu trên đường trở về sau lớp học. Mãi đến khi nhận được giấy báo trúng tuyển, bố mẹ của Đinh Trình Hâm hiếm khi trở về tụ tập cùng nhau, bọn họ đề nghị tổ chức một bữa tiệc thăng tiến lên đại học cho cậu. “Không cần đâu, để con báo tin cho đàn anh trước đã.” Cậu bác bỏ đề nghị của bố mẹ, sau khi mất điện thoại thì liên hệ với đàn anh cũng bị cắt đứt, cậu không biết bạn bè của Mã Gia Kỳ là ai, hỏi thăm cả buổi trời cũng chẳng có được tin tức. Đàn anh chưa từng sử dụng phần mềm xã hội, anh vẫn luôn dùng điện thoại đời cũ nhất, bị trêu là sống một cuộc sống của người già. Đinh Trình Hâm không nhịn được, cậu quyết định tự mình tìm đến cửa. Dù đã lâu nhưng vẫn không khó để cậu rẽ qua vài con phố và tìm được tòa nhà kia dựa theo trí nhớ của mình. Gõ cửa một hồi lâu nhưng không có ai mở, cửa nhà hàng xóm mở toang từ bên trong, một người phụ nữ trung niên kéo hành lý bước ra ngoài. “Cậu tìm đứa con nhà họ Mã à?” “Vâng ạ, nhưng mà hình như trong nhà anh ấy không có ai cả.” Tuy bất ngờ nhưng thấy người phụ nữ dường như biết gì đó về Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm bình tĩnh lại nghe bà nói. “Nơi này sắp phải phá bỏ và dời đi chỗ khác rồi, đứa trẻ mà cậu nhắc đến hình như là do bà nội chăm sóc, bà cụ đã mất cách đây ít lâu, nghe nói bố của đứa trẻ đã vội vã trở về từ Hoa Kỳ và mang thằng bé đi rồi.” “Bác bảo anh ấy đã về Mỹ với bố rồi sao ạ?” Trong phút chốc, cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, hồi lâu sau Đinh Trình Hâm mới hoàn hồn lại, trên mặt tràn đầy vẻ không tin. “Đúng rồi! Lúc đó thằng bé không muốn đi, cãi nhau rất ầm ĩ, cậu nói xem, có cơ hội xuất ngoại là một chuyện rất tốt mà!” Người phụ nữ không để ý đến tâm trạng của cậu, dường như bà còn không vừa ý Mã Gia Kỳ sinh ra trong phúc mà không biết hưởng phúc, bất bình cảm khái thay. “Cảm ơn bác ạ.” Toàn thân Đinh Trình Hâm run lên, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân quét đến đầu ngón tay của cậu, không nhịn được mà chạy trối chết. Rõ ràng là một ngày tháng Sáu, trăm hoa đua nở, nắng ấm chiếu trên đường phố, mà cậu tựa như lại đặt mình vào mùa đông lạnh lẽo. Sau khi đi đến con phố quen thuộc, cậu thất thần ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối. 21/8Chiều giờ chỗ mình mưa tầm tã, bù lại mấy hôm nay nắng muốn lột da. Không biết các thím thế nào, riêng mình rất thích trời mưa, vừa mát mẻ thoải mái, không khí trong lành lại gợi nhớ cho ta về rất nhiều kỷ niệm. Mình nghĩ các thím cũng như mình, đều có một vài kỷ niệm liên quan đến những ngày mưa, ít ra là ký ức thuở nhỏ ở truồng tắm mưa, chạy phá làng phá xóm, hái trộm trái nay chị vẫn về sớm như lúc chưa quen biết thằng nông dân, phụ mẹ mình cơm nước, cả nhà ăn uống xong xuôi cũng gần 7h. Trong bữa cơm, ba mẹ có hỏi thăm chị về chuyện dưới quê. Theo chị kể thì miếng đất chị đang đứng tên do được bà nội cho khi trước, các chú đều đồng ý cả rồi, riêng có ông chú út đi làm ăn xa lúc đó không có mặt. Giờ về nghe vậy nên quậy bà nội, bảo là đất đó ông nội chết để lại cho bà nội và các chú, bà nội không có quyền tự ý sang cho chị khi chưa được ổng đồng ý. Các ông chú khác khi trước đồng ý vì nể bà nội, giờ cũng bị ông chú út này giật dây xúi giục, làm đơn thưa đòi hủy quyền sử dụng đất của chị Diễm... Kéo theo đó là đủ thứ chuyện xảy ra. Về mấy vấn đề đất đai này mình không rành luật lắm, nên chỉ ngồi nghe thôi, cũng không góp ý được thì không muốn gia đình bất hòa, anh em bà con không nhìn mặt nhau chỉ vì một miếng đất, nên định trả lại cho xong. Nhưng ba mẹ chị không đồng ý, muốn đấu tranh quyền lợi, thành ra chị đứng cửa giữa, vừa chịu sự xài xể của mấy ông chú bà thím, vừa bị áp lực từ ba mẹ. Nói chung, thấy chị khổ tâm lắm các thím ợ Mọi việc chưa đâu vào đâu cả, vẫn còn tranh chấp ì xèo dưới quê, chị buồn chán quá với lại đang học làm tóc trên đây, không thể nghỉ lâu được nên xin phép ba mẹ chị lên lại. Có thím nào rành về luật đất đai địa chính gì không cho mình ít lời chị dọn dẹp xong, chị đi lên phòng, mình cũng lót tót lên theo, dụ dỗ chị ra ban công ngắm... Mây đen tắm mưa..">Mình và chị ngồi trên ghế đá lúc trước xây nhà mình kêu ba mẹ để 1 cái ghế đá ở ban công, chủ yếu tối ra ngồi mát mẻ tám đt tán gái cho sướng. Lúc này mưa cũng đã ngớt, chỉ còn mưa bụi lất phất nương theo những cơn gió nhẹ thổi vào mặt, cảm giác lãng mạn thích lắm các thím ợ. Chị rất thích thú, đưa tay ra bên ngoài hứng những giọt nước mưa li ti, tuy nhiên lâu lâu có gió ùa vào chị lại khẽ rùng mình vì lạnh. Mình vội chạy vào phòng lấy cái áo khoác ra trùm lên người chị. Chị không nói gì, lặng lẽ ngồi im hứng nước có rất nhiều điều muốn nói với chị, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, ở trước chị mình không còn là chính mình nữa, thằng con trai hoạt bát miệng dẻo như kẹo kéo trở nên khù khờ đến tội nghiệp. Cứ thế mình và chị không ai nói lời nào, không gian tĩnh lặng bao trùm một lúc lâu, chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách và tiếng tim mình lỗi nhịp. Mình bỗng phát hiện ra một điều, đôi khi im lặng cũng mang lại những giá trị không thể đo đếm được, hơn vạn lời nói. Ít ra là những cảm xúc đang đến với mình lúc này...- T rủ chị ra đây mà sao im re, không nói gì hết vậy?Chị hỏi khẽ, làm mình từ trong cơn hoang tưởng choàng tỉnh. Chị mà không nói chắc mình ngồi im đến sáng luôn, lâu lâu sến phát, lú cmnr..- Thấy chị đang có nhiều chuyện quá, em không muốn làm chị rối trầm ngâm rồi nói nhỏ, vừa đủ hai người nghe. Không hiểu sao mình rất thích bầu không khí yên tĩnh này, sợ lớn tiếng sẽ phá tan nó đi mất, vậy thì tiếc cười, nụ cười mình vẫn mơ thấy hằng Lo cho chị vậy hả? Chị không sao đâu, chuyện dưới quê chị quên hết rồi, không nghĩ đến nữa, mệt thêm Ừm... Chuyện lần trước em nói với chị...Im lặng một lúc, mình nói lấp Chị có nghĩ đến, không phải chị không tin T. Nhưng mà...Nói đến đây chị dừng lại, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã phủ đầy những giọt nước mưa, mắt nhìn xa Nhưng mà nó đối xử với chị tốt quá, trước mặt chị lúc nào nó cũng đàng hoàng lịch sự, nên chị không rõ phải không?Mình tiếp lời còn dang dở của Ừm...Chị gật Không sao. Em không trách chị, vài hôm nữa sẽ có bằng chứng, rồi chị sẽ tin em nhìn mình- T định làm gì vậy? Đừng làm gì bậy nhen!- Đừng lo, em có cách của em. Rồi chị sẽ biết cười tự tin. Có máy ghi âm rồi thì mọi việc sẽ quay lại quỹ đạo như trước Lúc chiều ảnh có đến đưa chị về, rủ chị đi chợt sao chị không đi? Em thấy chị về sớm...Mình thắc trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu- Không biết... Từ sau chuyện tối đó hôm mình chở chị đi đánh ghen hụt, nghe những gì T nói, chị thấy sợ sợ...Lại im lặng một lúc lâu...- Sao T cứ phản đối người đó vậy?Chị hỏi, nhưng không nhìn Tại nó không tốt. Phải nó yêu chị thật lòng, em không cản làm gì nói này của mình, mình cũng không biết là thật hay tự dối lòng. Thằng nông dân theo chị, mình còn có lí do để cản vì bảo vệ chị. Vậy nếu đổi lại là một người khác, thật sự tốt với chị, mình có cản trở không? Hay sẽ chúc phúc cho chị? Mình không trả lời được các thím mắt đen láy của chị long lanh nhìn mình- Sao T tốt với chị quá vậy?- Chị là chị của em mà. Không tốt với chị thì tốt với ai? Với lại chị cũng tốt với em mà, em đáp lại trả lời tưng tửng, nhưng quay mặt đi nơi khác. Mình không dám nhìn vào mắt chị, có lẽ sợ những điều chôn giấu trong lòng bị chị nhìn Ừm, cảm ơn T nghen!Chị nhoẻn nhún vai- Chuyện phải làm thôi, he he...Ngồi thêm một lúc nữa. Chị chợt đứng Khuya rồi, chị ngủ hén. T cũng ngủ sớm đi, thức khuya hoài không tốt Ừm, chị ngủ ngon nhen!Mình cũng đứng lên, nhường chị đi vào Chụt...- T cũng ngủ ngon!Khi đi ngang qua mình, chị đột nhiên hôn nhẹ vào má mình các thím ợ, sau đó nhìn mình cười tinh nghịch rồi bước vào nhà, bỏ lại mình đứng ngơ ngác thẫn thờ như vừa bị sét đánh ngay tờ rym..Có lẽ đó là nụ hôn của người chị thương cậu em trai, không có ý gì. Nhưng với mình vẫn sướng, đến tận bây giờ, khi đang ngồi review cho các thím, mình vẫn còn nhớ như in cảm giác lúc đôi môi mềm mại của chị lướt nhẹ trên má mình. Thật trên cả tuyệt vời, gai ốc nổi hết cả lên, tim ngừng đập, máu dồn toàn bộ vào bộ phận dũng mãnh nhất của người đàn các thím đừng phân tích nụ hôn này dưới cái nhìn khoa học, hãy để mình tự sướng, được tự do TDTT qua hết đêm dù máu đã xả ra, dồn về tim nhưng hiện giờ mình vẫn còn rất hưng phấn. Hôm nay sẽ dành nhiều time kể thêm cho các thím nghe chuyện mấy em gái trong lớp học lớp kế toán, mà công việc này thì các thím biết rồi đấy, toàn nữ, nam trong lớp chỉ được gần 20 thằng, nữ khoảng 80, tính theo tỷ lệ thì là 4 nữ vs 1 mình nữ đông nhưng rất hung hãn, cũng phải thôi, bởi thành phần chủ yếu toàn là các em lacoste. Loại bỏ đi số này chỉ còn lại tầm trên dưới 10 em gọi là khá. Hai em mà mình sắp kể nằm trong số hàng "hiếm" em này từ đầu năm học, mình đã cho vào tầm ngắm. Ngay từ hôm khai giảng, đang thất vọng vì lớp toàn lacoste thì mấy em này đi vào, làm dịu đi con tim đang khô cằn nhỏ máu vì bị gai cá sấu đâm của mình gái đẹp sao nó toàn xuất hiện vào giờ chót các thím ợ.Nhóm này gồm 4 em, hôm trước mình đã nói sơ qua. Do vị trí đặc thù của mình ngồi bàn chót ngay cửa ra vào, tiện ngắm gái, nên khi bước vào các em đều có nhìn mình. Mà kể cũng lạ, cứ có gái nhìn là mình lại ngó lơ sang chỗ khác, kiểu "bố dek quan tâm", như mấy đứa bạn vẫn hay gọi mình là "chảnh chó".Mình thật sự không phải cố tình làm thế, nhưng chả hiểu sao lần nào cũng vậy, thuộc về bản chất rồi không sửa được. Thế nên lần nào gái đi qua rồi mình cũng tiếc bỏ này vẫn thế, 4 em bước vào, mình lại ngó sang chỗ khác. Trong khi con nhỏ ngồi cạnh mình thì khều- Thấy Diễm My đẹp không?- Ờ, cũng này mấy ẻm đi qua rồi, mình mới vờ liếc một cái. Trong lòng thì nghĩ khác "con nhỏ ngon quá".- Hồi trước học cấp 3 chung với em, trai mê nhiều lắm nhỏ nói. Mê em kia chứ có mê nó đâu mà khoe, lạ nhỏ ngồi kế bên này là nỗi đau khổ của mình. Nó tên Bảo Ngọc, tên đẹp nhưng người thì ngược lại. Trước khi nhập học vài tuần, mình có hẹn nó đi uống café sai lầm vẫn là anh. Vì sao mình biết nó thì lại là một câu chuyện dài khác trước mình có quen một ẻm khá xinh, hiền lành tên Hương. Quen gần 1 năm thì chia tay, vì ẻm kiểm soát mình quá, tính mình thì thích bay nhảy, la cà cùng bạn bè, tù túng không chịu được. Có thời gian mình sẽ kể sau về em này, nhưng trong thời gian quen ẻm, có lần mình ra rước ẻm thì gặp em Bảo Ngọc nhà em Hương rất khó khăn, mỗi lần hẹn đi chơi ẻm phải nhờ bạn lại vờ rủ đi chơi, sau đó tách ra đi riêng với mình. Hôm đó trời tối thế nào, mà mình nhìn nhầm em Bảo Ngọc thành mỹ nhân, về nhà đêm ngày tơ tưởng. Còn lén lấy đt em Hương trộm số đt của em Ngọc, định để dành sau này có dịp sẽ tán các thím đừng gạch mình, lúc đó mới quen em Hương thôi ợ.Thời gian gần năm trôi qua, quen em Hương nên mình cũng không nghĩ đến em Ngọc nữa. Sau này chia tay rồi, một lần vô tình xem list đt tìm... Gái thì thấy số em Ngọc. Mình mới nt làm quen rồi hẹn gặp. Khi gặp rồi thì hỡi ơi, lacoste chính hiệu, được mỗi cái dáng khá bốc, cơ mà gái bốc cỡ nào nhưng mặt xấu mình vẫn không thể cảm hứng làm thơ lần gặp đó được tầm nửa tiếng thì mình ù té chạy. Về nhà em nó vẫn thường xuyên nt, đt cho mình. Nhất là đêm khuya, hay than buồn cần có người tâm sự. Mình lịch sự nên cũng ậm ừ trả lời cho qua chuyện. Cho đến hôm khai giảng, vào lớp tình cờ gặp lại ẻm, không ngờ lại học chung với mình, thế là lết lại ngồi sát gần mình cho đến tận bây giờ luôn. Trong lớp ai cũng nghĩ mình và ẻm là một đôi yêu nhau say đắm, ngày nào cũng ngồi cạnh, thật là khổ vãi... Nhiều lúc mình cố tình đi trễ, để ngồi chỗ khác, nhưng vừa bước vào lớp là ẻm ngoắc lại "em có chừa chỗ cho anh nè". Pó tay, hết cách mình đành âm thầm chịu em nó bình thường mình cũng cố chịu được, đằng này càng tiếp xúc càng thấy ẻm não não sao đó. Có hôm đang ngồi chép bài, tự dưng ẻm lấy ra tờ giấy, bảo mình ngồi yên cho ẻm vẽ, éo biết nói gì rỉ tí để mấy thím hiểu nỗi khổ của mình khi phải chịu đựng em lacoste não thiếu nếp nhăn. Trở lại chuyện em Diễm My, từ hôm tăm tia em ấy đến nay mình vẫn chưa có dịp làm quen. Ngồi học chỉ nhìn lén từ sau lưng, em này tóc uốn hơi xoăn, để dài chấm lưng, đi học lúc nào cũng make up nhẹ, má phớt hồng, môi đo đỏ cùng với làn da trắng bóc. Tướng tá thì không cao không thấp, khúc nào ra khúc đó, nhìn mà chảy ẻm gồm 4 người đi học luôn ngồi cùng nhau, 2 lacoste 1 mập 1 ốm, còn lại ẻm và một em nữa nhìn cũng dễ thương, nhưng không bằng em My. Cách đây mấy ngày, đang ngồi học thì thằng Quốc thằng này mập mạp, nhìn hơi khù khờ, cầm cục giấy vứt qua bàn mình. Em Ngọc cúi xuống đất lượm lên. Lúc này như có linh tính, mình liếc lên bàn em My, thấy tụi ẻm cũng đang ngó xuống liền đánh trống lảng ngồi chăm chú nhìn lên bảng chép bài. Thật ra trong lòng đang đánh lô tô, cứ cầu mong tờ giấy đó là của mấy ẻm ném xuống làm quen với liếc qua thì thấy em Ngọc đang chăm chú đọc tờ giấy, mà chờ hoài không thấy đưa mình. Đệch, xé là chết với Nè...Em Ngọc khều mình, đưa tờ Gì vậy?Mình giả vờ ngây thơ, không biết Coi đi rồi Ngọc nói cộc lốc, rồi cắm cúi chép chậm rãi cầm tờ giấy lên xem. Nét chữ khá mềm mại nữ tính "Anh ơi cho em sdt được không?"Hờ hờ, biết ngay mà. Đọc hàng chữ mà mình sướng run người các thím ợ. Mình định trả lời ngay, nhưng lúc này chợt thấy mấy ẻm đang ngó xuống, nên mình giả vờ không quan tâm, vứt tờ giấy qua một bên, tiếp tục chép bài.

yêu thầm chap 7